Pha một ấm trà, cả nhà cùng vui
Gần đến Trung Thu, lại kể chuyện năm cũ. Có một chị khách quen của Việt Tú, đã uống trà gần một năm nay. Chị ấy quanh năm suốt tháng đi biền biệt. Cả nhà chỉ biết tình hình của chị qua những cuộc gọi điện vội vàng, cùng dòng tin nhắn lúc đêm muộn.
Năm ngoái lúc gần đến Trung thu chưa thấy chị gọi điện, mọi người đều đinh ninh, chắc chị không về được. Đã mấy năm như vậy, dần cũng thành quen.
Đến tối Trung thu, bỗng thấy chị về. Gương mặt chị tươi vui, trên tay xách thật nhiều đồ. Cả gia đình chị ai cũng phấn khởi, cùng nhau ngồi xuống trò chuyện tâm tình, phá cỗ đêm trăng.
Rồi chị lôi trong túi ra một chiếc họp vô cùng đẹp đẽ. Vừa cười vừa nói: “Trung thu phá cỗ, ăn bánh không thể thiếu trà ngon”. Nói rồi chị đứng dậy, pha ấm trà nóng, rót cho mỗi người một chén. Mùi hương thơm ngọt lan khắp không gian.
Mọi người thưởng thức trà xong, đều tấm tắc khen hương vị đặc biệt. Đó là hương biển quyện vào gió núi, làm sao mà không say mê cho được. Loại trà này chính là trà Việt Tú, được trồng ở vùng đồi ven biển, có thổ nhưỡng đặc biệt.
Tôi vẫn nhớ hôm Trung thu đó, chị lần đầu đến Trà thất Việt Tú, lúc về tôi gửi tặng chị chiếc bánh, nói là để cùng gia đình vui Trung thu. Chị nghe xong bất giác trầm ngâm nghĩ ngợi, rồi rất nhanh nhoẻn cười, nói tôi gói cho chị một hộp Lục trà ngon nhất. Đấy là khoảnh khắc chị quyết định về nhà.
Trong đêm trăng vằng vặc, hương trà thoang thoảng, căn phòng nhỏ đầy ắp những tiếng nói cười. Cảnh đoàn viên luôn ấm áp như vậy đấy!