Lưu giữ trọn vẹn ý vị nhân gian
Còn nhớ, ngày xưa mỗi dịp Trung thu trăng tròn, háo hức nhất là vào thời khắc này.
Sau khi đi rước đèn phá cỗ cùng khi xóm, trống chiêng tưng bừng náo nhiệt cùng hội múa lân múa sư tử, nhễ nhại mồ hồi trở về. Khoảng sân trước nhà, ánh trăng chiếu xuống vằng vặc, in bóng lá cây rập rờn, một mâm quả bánh đã được mẹ bày sẵn. Có đủ bánh nướng, bánh dẻo, có bưởi, có hồng, có cả hương nhãn thoang thoảng. Không thể thiếu bình trà của bố ở bên cạnh.
Đâu đó xóm bên vẫn đang văng vẳng tiếng chiêng trống của đoàn múa lân đang kéo quân về nhà. Màu sắc hương vị lẫn thanh âm hòa quyện vào nhau. Bức tranh Trung thu tuổi thơ ấy đã khắc ghi trong tâm khảm, suốt đời cũng không quên.
Thỉnh thoảng giữa phố xá đông đúc, phải tìm một khoảng đất trống, để có thể ngước lên nhìn vầng trăng vằng vặc trên cao. Mỗi lần ngước nhìn, lại cảm thấy mùi hương, màu sắc lẫn âm thanh tuổi thơ ùa về nao nao.
Chợt nhận ra, mùi vị trong kí ức đích thật, đấy là sự ấm áp, sum vầy.
Dầu chẳng thể tái hồi trọn vẹn bức tranh rước trăng phá cỗ thưở ấu thơ, Việt Tú vẫn một lòng muốn đem đến cho khách trà một không gian ấm áp.
Có thể ăn một miếng bánh với hương vị cổ truyền
Có thể nhấm nháp một chén trà đậm phong vị gió biển
Cùng người thân bình tâm, lắng đọng, cười nói an nhiên
Cảm nhận sự viên mãn tròn đầy của Trời, của Đất và của Người
Đấy thật chẳng phải là mĩ vị nhân gian hay sao